Đời sống Sinh viên

Cảm ơn những cái ôm chặt tay, những nụ hôn lướt nhanh trên má…

image

Lần đầu tôi biết thế nào là Debate, thế nào là Self-confident, làm sao để Public Speaking tốt,… tất cả tôi được học qua lớp Culture & Life Skills Class. 

Cách đây vài tháng thôi, tôi tự hỏi bản thân, tới bao giờ cuộc sống tôi mới hết nhạt nhẽo. Đơn giản là, ngoài việc ăn, học và làm vài thứ linh tinh phục vụ sở thích cá nhân ra, tôi chẳng biết mình phải làm gì. 

Chính vì vậy, 17 tuổi, suy nghĩ của tôi vẫn như một đứa trẻ học cấp Hai: không ước mơ, không đam mê, cũng chẳng lấy nổi một sự cố gắng. Nhưng rồi đấy, bỗng một hôm, cuộc sống ném cho tôi một sự bất ngờ mang tên Fulbright Everest Launchpad (FEL) 2017, để rồi giờ đây, tôi có cái mà nhớ, mà thương, mà viết ra những dòng chữ như thế này.

Ngày tôi nhận được “cuộc gọi thần thánh” từ chị Tuyền, báo rằng mình đã đậu top 40 nhận được học bổng, đêm ấy tôi vừa vui cũng vừa lo lắng. Vui vì lần đầu tiên trong cuộc đời đạt được một thành công to lớn. 

Còn sự lo lắng xen lẫn chính là câu hỏi: “Một tháng tới, cuộc sống của tôi sẽ ra sao khi xa bố mẹ gần hai ngàn cây số và phải sống chung với 39 con người xa lạ tới từ 39 tỉnh thành khác nhau trên cả nước?”.

Khả năng sử dụng Tiếng Anh của tôi tăng lên đáng kinh ngạc, điều mà tôi chưa thể làm trước đó mặc dù đã có chín năm học ngoại ngữ.

Rồi ngày đó cũng tới, lần đầu tôi đến thành phố Hồ Chí Minh xinh đẹp – nơi tôi luôn mong ước một lần được đặt chân tới từ hồi còn nhỏ. Thành phố Hồ Chí Minh chào đón tôi bằng một ngày nắng đẹp và những cái ôm cùng những câu hỏi “Hello. How are you? Where are you from? Nice to meet you”, hết sức “Tây”, điều đó khiến tôi cảm thấy mình trở nên đặc biệt. 

Được gặp mọi người, chị Ngân Fulbright, anh Tony E2, anh Leo, cùng các anh chị RAs, ATs và đặc biệt là 39 Rocketeers khác là điều tôi nhớ nhất. Tất cả mọi người đều rất thân thiện, hòa đồng và hết sức dễ thương, phần nào xua tan đi nỗi lo lắng trước đó của tôi khi còn ở nhà.

Ở FEL, lần đầu tiên tôi biết thế nào “Cộng đồng”. 16 thằng con trai chúng tôi cùng sống chung trong một ngôi nhà nằm trên con đường Phú Thuận mà chẳng hề có lấy một sự xích mích hay cãi cọ nào. 

Và điều đặc biệt nhất góp phần tạo nên sự khác biệt trong giáo dục giữa FEL với các môi trường học khác chính là những người giáo viên giỏi về chuyên môn và vô cùng tâm lý với học sinh chúng tôi.

Cô Sadie, cô Vera, anh Kyle, anh Vincent cùng hai chị Linh xinh đẹp từ lớp C&L chính là những người đem vốn tri thức tuyệt vời ấy tới cho chúng tôi.

Ngoài những người thầy đứng lớp, chị Ngân, anh Tony, anh Don Le, anh Leo, chị Tuyền, chị Linh, chị Trang Sunshine, anh Vũ cùng chị Trâm cũng chính là những người thầy tuyệt vời góp phần tạo nên một sự thay đổi thần kỳ trong cả suy nghĩ và kiến thức, không chỉ tôi mà tất cả các Rocketeers khác qua một tháng tại thành phố Hồ Chí Minh.

Một tháng ấy, tất cả 40 Rocketeers chúng tôi được sống, được cháy hết mình trong các hoạt động do chính chúng tôi tự tay tổ chức lên. Một City Tour vòng quanh quận 1 thăm thú các danh lam và thưởng thức các món ngon. Một Amazing Race cùng Camping ngày cuối tuần giúp chúng tôi gắn kết với nhau hơn rất nhiều. Và đặc biệt, chính là buổi Prom và Talent Show tối hôm ấy.

Chúng tôi “quẩy” cùng nhau, nhảy cùng nhau và cùng nhau thể hiện tài năng của bản thân. Mọi người có thấy tôi dùng “cùng nhau” rất nhiều không? Đúng! Chúng tôi làm tất cả mọi thứ cùng nhau trong một tháng ngắn ngủi ấy.

40 con người, 40 tỉnh thành, 40 tính cách. Chẳng ai giống nhau dù chỉ một chút. 40 Rocketeers chúng tôi cùng nhau ghép nên một mảnh ghép tuyệt vời mang tên FEL FAMILY.

Có thể nói, FEL chính là ngôi nhà thứ hai của tôi. Các anh chị cùng 39 bạn bè trong ngôi nhà ấy, tôi coi họ như anh em ruột thịt của mình.

Có lẽ, họ là những người đầu tiên hiểu tôi, là những người đầu tiên chăm chú nghe tôi phát biểu ý kiến và nói lên suy nghĩ, là người đầu tiên tôi tin tưởng để trải lòng và gửi trọn những bí mật về những hạnh phúc hay nỗi buồn mà tôi đã gặp phải trong suốt 17 năm qua của mình.

Những dòng cuối này, tôi muốn gửi cho Gia đình FEL, cho các anh chị, cho các bạn và cho chính bản thân mình: Fulbright Everest Launchpad 2017 không chỉ là một học bổng hè, mà nó còn là một GIA ĐÌNH.

Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng tôi ghép nên một mảnh ghép tuyệt vời cho mùa hè tháng Bảy năm 17 tuổi ấy. Cảm ơn vì đã cùng nhau sống, cùng học tập, cùng nhau chơi đùa và cùng nhau khóc với tôi khi chúng ta chia xa.

Cảm ơn những cái ôm chặt tay, những nụ hôn lướt nhanh trên má ấy. Cảm ơn sự lắng nghe và sự tôn trọng mà ta đã dành cho nhau. Trái tim này dù có chật, thì FEL luôn luôn có một phần chỗ đứng, vì những kỉ niệm ấy luôn sống mãi, trong tôi!

Tôi biết những con chữ này chẳng thể trải hết lòng tôi, nhưng tôi vẫn muốn viết thêm đôi dòng, vì cảm xúc chẳng thể kìm kẹp được mãi. Tôi nhớ ngày ta có buổi House Meeting cuối cùng. Ngày đầu tiên ta khóc cùng nhau. Sky, Nát, Golden Boy, Em trai rồi Duke.

Mọi người khóc với nhau. Gào thét chỉ vì còn một tuần cuối cùng ta được ở bên nhau. Rồi ngày Adam rời đi. Chúng ta khóc rất nhiều. Những cái ôm chặt, những lời chúc cho chuyến bay thượng lộ bình an gửi thằng bạn Thụy Điển ấy.

Tất nhiên rồi. Tạm xa một thằng bạn Tây “nhưng rất Việt Nam” đó, thằng mà đã sống cùng ta suốt một tháng, không buồn làm sao được? Rồi những ngày cuối. Tôi nhớ hết, nhớ mọi thứ ta đã chơi cùng nhau trong buổi meeting với chị Trâm và anh Vũ.

Những xin lỗi, những lần ấy, tôi đã không cho phép bản thân mình được yếu đuối. Xin lỗi vì tôi chẳng thể khóc được. Tôi chỉ có thể đứng từ xa, nhìn mọi người ôm nhau và tự nhủ với lòng rằng: “Không được khóc. Để giành nước mắt tới ngày cuối cùng!”.

Ngồi trên máy bay chờ khoảnh khắc bánh xe chạm đất, tôi mới kịp nhận ra, ta sắp phải xa nhau. Ngồi giữa Phong và Duy, lúc ấy, đôi mắt tôi mới bắt đầu rưng rưng. Tôi khóc nấc. Mọi người trong khoang quay qua nhìn và hết sức ngạc nhiên.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm khi chỉ vài phút nữa, chúng tôi có thể sẽ xa nhau mãi. Tôi dựa đầu vào vai Duy, năm tay Phong và Duy, cứ thế khóc như đứa trẻ lên hai.

Chỉ là chúng ta xa nhau tạm thời.

Trong tôi, FULBRIGHT EVEREST LAUNCHPAD 2017 là nhà!

 

Kết nối với chúng tôi

facebook

(English below) ASEAN SOCIAL IMPACT PROGRAM 2023 - VÌ MỘT “HÀNH TINH” KHỎE MẠNH HƠN Chương trình ASEAN Social Impact Program 2023 - ASIP (Tác động xã hội ASEAN) đã chính thức khép lại với phần trình bày ý tưởng của các đội thi. Trước ban giám khảo và các nhà tài trợ tài năng...

image

(English below) ✨ LỜI CHÚC NĂM GIÁP THÌN 2024 ✨ Bước sang thềm năm mới Giáp Thìn, Đại học Fulbright Việt Nam xin được gửi đến mọi nhà lời chúc tốt đẹp nhất 🐉 Với trái tim tràn đầy hy vọng hoà cùng niềm vui đầu năm, chúng tôi vô cùng trân trọng sự tin tưởng và hỗ trợ vô giá Fulbright nhận được trong hành trình vừa qua, là động lực hướng đến những điều tuyệt vời sẽ tiếp nối trong năm nay 🌟 Nhân dịp năm Rồng, Fulbright xin kính chúc vạn sự hanh thông, mọi niềm mong thành hiện thực 🌟 --- ✨ HAPPY LUNAR NEW YEAR 2024 ✨ As we step into New Year, the Year of the Dragon, Fulbright University Vietnam would like to extend our best wishes to everyone 🐉 With hearts filled with hope and joy as we embark on the new year, we deeply appreciate the invaluable trust and support Fulbright has received on our journey thus far, serving as motivation towards the wonderful things that will continue in the year ahead 🌟 As the Dragon's year unfolds its tale, Fulbright extends wishes, setting sail. Prosperity's breeze, in every gale, May dreams come true, without fail 🌟

Trang web này sử dụng cookies để cung cấp trải nghiệm người dùng tốt hơn.

Các cookies cần thiết (Essential Cookies) được mặc định và là cơ sở để trang web hoạt động chính xác. Cookies phân tích (Analytics cookies) thu thập dữ liệu ẩn danh để cải thiện và theo dõi website. Cookies hiệu suất (Performance cookies) được sử dụng bởi bên thứ ba để tối ưu hóa các ứng dụng (như video và bản đồ) được tích hợp trong trang web của chúng tôi. Để chấp nhận tất cả cookies, vui lòng bấm vào 'Tôi chấp nhận.'

logo_footer