Tin Tức

‘Tôi thuộc về nơi này’

image

Viết cho những người Thầy đáng kính của tôi,

Tôi có một đặc ân lớn trong hành trình học tập đó là có sự đồng hành của những Thầy, Cô đáng kính trọng.

Sau khi bị 7 nhà trẻ từ chối đón nhận, tôi đã gặp được cô giáo đầu tiên của mình khi 4 tuổi. Không ai thực sự muốn đón nhận một đứa trẻ ít nói hay bị ốm đau tái nhợt cả.

Chỉ có Cô sẵn sàng chăm sóc tôi, và lần đầu tiên trong đời, tôi nhận được tình yêu thương từ một người khác ngoài gia đình tôi.

Vệt may mắn của tôi còn tiếp diễn, với một giáo viên tiếng Anh, người đã mắng tôi trong ngày đầu tiên đến lớp, nhưng đã dành cho tôi một khóa học dạy kèm miễn phí trong hai tuần.

Suốt 3 năm học một môn học (Hoá học, nếu bạn có ý định hỏi), tôi chẳng biết gì cả, nhưng Thầy giáo khăng khăng cho rằng tôi “thông minh” và luôn ủng hộ tôi theo đuổi đam mê của mình vốn chả liên quan gì đến khoa học, ngay cả sau khi tốt nghiệp.

Những “người cổ vũ” như vậy đã khiến tôi tin rằng tôi phải làm điều gì đó đúng đắn để xứng đáng với lòng tin của họ, để tôi cảm thấy mình là người có năng lực. Được trao quyền. Xứng đáng.

Và sau đó có một trường đại học.

“Ở đây, tại Fulbright (Đại học Fulbright Việt Nam), mỗi ngày là một sự ngạc nhiên khi tôi được chứng kiến các giảng viên phá vỡ những giới hạn của giáo dục. 

Họ đã đóng nhiều vai trò khác nhau: từ cố vấn, đối tác, bạn bè, đồng nghiệp…Bằng cách đó, họ đã định nghĩa lại về “nghề dạy học”.

Ở Fulbright, chúng tôi thường nói về sự linh hoạt. Sự học không bao giờ đóng khung trong một lớp học. Việc học diễn ra mọi lúc, mọi nơi.

Từ khuôn viên trường ở Crescent, cho tới kí túc xá, và ngoài kia, ở thành phố Hồ Chí Minh, cũng như ở khắp Việt Nam và thế giới. Cho dù chúng tôi có đi nơi đâu, những kỹ năng chúng tôi được học ở đây sẽ luôn hữu dụng. 

Suốt hai tháng qua, tôi chẳng mấy khi cập nhật về cuộc sống đại học của mình, bởi tôi quá bận rộn tận hưởng cuộc sống đó. Tôi thuộc về nơi này.

Tôi yêu cả những cuộc cãi vã lúc nửa đêm vì bài tập về nhà, yêu cả những khi đờ đẫn vô hồn khi nghe tên mình được xướng lên cho một cuộc họp (mà thi thoảng tôi bỏ lỡ, hoặc đến muộn). 

Quá trình trưởng thành này sẽ không thể xảy ra nếu không có những giảng viên tận tụy của Fulbright.

Tôi muốn cảm ơn họ vì điều đó. Tôi muốn cảm ơn họ vì những buổi trò chuyện, những bài giảng, vì đã mặc áo dài truyền thống của Việt Nam hay chỉ đơn giản nhẹ nhàng hỏi “Chuyện gì xảy ra với mái tóc highlight màu xanh của em vậy?” (Trong khi mẹ tôi nói rằng, tôi trông như con vẹt và phải nhuộm đen lại ngay lập tức).

Trương Nguyễn Hoài Minh

(Sinh viên Năm học Đồng Kiến tạo)

Kết nối với chúng tôi

Trang web này sử dụng cookies để cung cấp trải nghiệm người dùng tốt hơn.

Các cookies cần thiết (Essential Cookies) được mặc định và là cơ sở để trang web hoạt động chính xác. Cookies phân tích (Analytics cookies) thu thập dữ liệu ẩn danh để cải thiện và theo dõi website. Cookies hiệu suất (Performance cookies) được sử dụng bởi bên thứ ba để tối ưu hóa các ứng dụng (như video và bản đồ) được tích hợp trong trang web của chúng tôi. Để chấp nhận tất cả cookies, vui lòng bấm vào 'Tôi chấp nhận.'

logo_footer