Tin Tức

Khi Tôi 18+: Rũ bỏ ám ảnh sống cho danh dự và kỳ vọng

image

Trong cuộc đời, bạn sẽ có lúc đi qua những khủng hoảng tâm lý của tuổi trẻ. Mỗi người có những trải nghiệm riêng biệt, để rồi biến những lo lắng thành hy vọng, tìm ra những giá trị bản thân phù hợp và mục đích sống để theo đuổi. Câu chuyện chia sẻ của sinh viên Đại học Fulbright dưới đây có những tâm lý của tuổi trẻ điển hình. Và, sự nỗ lực của bản thân sau cùng là điều quan trọng nhất, giúp trả lời câu hỏi: Tôi là ai?

I. Những thành tích học tập nổi trội của cấp tiểu học vô tình đã khiến mình trở thành một hình mẫu của những đứa trẻ quanh xóm. Học giỏi, ngoan ngoãn luôn là điều mẹ tự hào về mình và hãnh diện khoe con với bạn bè, xóm làng. Bạn bè của mẹ luôn nhìn mình nói rằng: “Phải chi con mình được bằng con nhà họ!”. Đến cuối cấp, mình nhớ có lần cô giáo chủ nhiệm nói, trong cả lớp, chỉ có mình và một bạn có thể thi vào được trường THCS A, không phải là trường chuyên nhưng là trường khó vào nhất của huyện.

Những điều đó làm mình thấy hãnh diện, hạnh phúc, và gia đình mình lại là người Hoa, những người nuôi dạy con cái rằng danh dự phải đặt lên hàng đầu, nên hiển nhiên với đứa trẻ như mình khi đó, điều mong mỏi không gì hơn là tiếp tục trở nên thật ấn tượng, thật xuất sắc trong suốt phần đời còn lại. Nhưng dường như cấp hai với mình là một vũ trụ khác, và mình sống trong một cuộc đời của một đứa trẻ khác – không còn là đứa xuất sắc nhất trong học tập, không phải là cậu con ngoan kiểu mẫu, mọi thứ dường như đảo lộn.

Chềnh Hưng Phát – sinh viên khoá 2019-2023

Những khó khăn, rắc rối và căng thẳng bắt đầu xảy đến trong năm học đầu tiên của cấp 2. Những thay đổi tâm sinh lý và ngoại hình của tuổi mới lớn ập đến, mình dậy thì sớm hơn so với các bạn cùng tuổi, và buồn thay, thông cảm là điều gì đó mà lũ trẻ cấp hai không quan tâm, chúng chỉ thấy một thằng bạn to đùng, ít nói, và thích trêu chọc lại.

Ban đầu chỉ là những lời bàn ra tán vào, rồi dần những lời lăng mạ trở thành vũ khí bắt mình khuất phục nếu như ai đó cảm thấy mình “ngứa mắt”. Mình gặp phải cú sốc lớn vào một ngày nọ khi mình khiến một bạn gái cùng lớp bực bội và trả thù bằng màn bêu rếu những bí mật thay đổi mới lớn của mình, làm trò cười cho chúng bạn cùng lớp. Mình phải chịu đựng tiếng cười ác ý của 30 bạn cùng lớp, điều đó thật quá sức chịu đựng.

Sự việc khiến mình tổn thương và thu mình, trở nên sợ hãi bị phán xét, kém năng động và luôn tự ti về hình ảnh cao lớn mỗi ngày. Mình không bao giờ dám tranh cãi hay xích mích với ai, bởi tụi bạn dường như luôn chuẩn bị sẵn những biệt danh xàm xí, xấu xí nhất để chặn bất cứ lời lẽ nào của mình. Mình ghét chiều cao của mình lúc ấy, nó khiến mình dễ bị để ý, vì thế dần dần lưng mình gù xuống và làm xấu dáng đi. Mặt mình lại đầy mụn, luôn lo sợ ai nói chuyện với mình sẽ bị khó chịu với hình ảnh khuôn mặt nên mình càng ít giao tiếp.

Trò chọc ghẹo đã tác động tâm lý ghê gớm, mở đầu cho những căng thẳng áp lực liên miên, và hàng đêm trước mỗi giấc ngủ mình luôn tưởng tượng về một cuộc sống mà mình có thể là nhân vật chính, có thể trở lại là đứa trẻ đáng tự hào của bố mẹ. Danh dự vẫn là một nỗi ám ảnh, mình không hề muốn chính mình trở thành một con người tệ hại như vậy, mình muốn khôi phục thể diện của bản thân, quay trở lại hào quang của sự tự hào, và quyết tâm phải thực hiện được những điều đó. Đó là khi mình nung nấu cơ hội gỡ gạc thể diện.

II. Cuộc thi hùng biện Tiếng Anh của trường là cơ hội lý tưởng vì mình học khá môn học này. Chuẩn bị kỹ càng, tập dượt nhiều nhưng lần đầu tiên thuyết trình trước đám đông, dù chỉ là một nhóm nhỏ với khoảng 30 người, áp lực dữ dội đã khiến mình run đến mức không thể nói được. Chúng bạn lại có cớ để cười nhạo. Sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến mình, nó khiến cho mình tin rằng mình không có khả năng diễn thuyết, và mãi đến 4 năm sau mình mới dám lần nữa đứng trên sân khấu.

Các cuộc thi với bộ môn chạy bộ chính là cơ hội lần thứ hai. Dậy thì sớm và rèn luyện với bố từ nhỏ, thành tích chạy nước rút của mình đạt nhanh nhất trường, và được đại diện cử đi thi các giải của xã, huyện và luôn nằm trong top 3. Mình đã rất phấn khởi, bởi vì trở thành tuyển thủ thi đấu cho trường sẽ nhận được một số đãi ngộ riêng, nhưng quan trọng nhất là cảm giác mình trở thành một người quan trọng hơn ở trong lớp.

Các bạn không còn trêu chọc mình nhiều như trước, một số người thậm chí còn chúc mừng khi các thành thích thi đấu của mình liên tục được nhà trường tuyên dương. Cuối cùng, mình được chọn để thi đấu ở tỉnh. Nhưng đó là một trải nghiệm tồi tệ. Những người trong cùng đoàn đi thi, dẫu là các anh khóa trên, không hiểu từ đâu đã biết tường tận những điều xấu hổ về mình và họ rất thích trêu chọc mình về những điều đó. Trong suốt những ngày đi thi, mình liên tục bị nói xoáy, không chỉ dừng ở mức độ ngôn ngữ hay thái độ, hành động của họ cũng khiến mình tổn thương.

Bên cạnh đó là áp lực cạnh tranh của giải tỉnh, với quá nhiều người xuất sắc cạnh tranh, mình đã không thể đạt được giải thưởng nào. Điều này làm mình rơi vào tâm lý hụt hẫng, thất vọng vì danh dự của mình khi mới chỉ phục hồi được một ít đã lại tan biến, và mình đối mặt lần nữa với cảm giác thấp kém về bản thân. Từ đó, mình trở nên mặc cảm, không dám mặc đồ đẹp, không dám đeo một cái vòng lạ, không dám làm điều khác thường, luôn cố gắng thu mình lại bình thường nhất có thể để không ai chú ý và phán xét mình nữa.

Sau những thất bại loay hoay thể hiện bản thân, mình tìm thấy cứu cánh mới là tựa game Liên minh Huyền thoại. Mình thực sự nghiện trò này, trong khoảng 8 năm. Khi cuộc sống thực quá thất vọng, được sống trong thế giới ảo với một nhận dạng khác biệt làm mình cảm thấy nguôi ngoai. Ở trong thế giới ảo, mọi người không biết mình là ai, không biết mình đã trải qua chuyện gì hay có những bí mật đáng xấu hổ nào.

Mình tìm được cảm giác hơn người khác nếu chơi tốt hơn họ, được thoải mái lăng mạ, mắng mỏ những ai mà mình không ưa, không thích, được hạ thấp người khác để chính mình cảm thấy tốt đẹp hơn. Những lỗi lầm của mình không được ghi lại – cứ sau mỗi lần chơi, mọi thứ lại mới mẻ – và mình mặc sức làm những gì mình muốn mà không lo người ta sẽ bàn tán, trêu chọc ra sao. Trò chơi này đã làm dịu đi, dù là giả vờ, những nỗi buồn mà mình không muốn đối mặt.

Nhưng game cũng dần biến mình thành một người cộc cằn, nóng tính. Trong thế giới ảo đó, khi mọi thứ không như ý mình muốn, mình hay cáu bẳn, lăng mạ không kiểm soát được. Cảm giác thất vọng quanh quẩn trở lại. Rồi mình đã để tính cách cộc cằn, nóng tính ảnh hưởng đển cuộc sống thực bên ngoài. Một ngày, mẹ nhờ mình giúp dọn nhà vì người giúp việc hôm đó xin nghỉ, mình rất khó chịu, dù vẫn giúp mẹ, nhưng mình không ngừng lầm bầm những lời chửi rủa.

Lần đầu tiên mẹ nặng lời nói rằng mình giống như một người khác, một người nóng nảy, dữ tợn và đầy thù ý. Lời nói của mẹ đã khiến mình nhận ra sự an ủi mà thế giới ảo mang lại cũng “ảo” chẳng kém gì chính nó, và chẳng có gì thay đổi nếu như mình chỉ mải chơi game. Nhưng nhận thức là một điều, và hành động là một điều khác hẳn. Mình vẫn tiếp tục chơi Liên minh Huyền thoại mặc cho biết rõ những cảm giác nó mang lại là không thật, bởi với mình khi đó, sự thật còn khó chịu hơn gấp bội.

Trong những ngày tháng sống như lay lắt đó, mình kết bạn và chơi thân với một bạn nữ. Tình bạn ấy bắt đầu như thế nào thì ngay cả mình cũng không biết, nhưng lí do vì sao tụi mình làm bạn thì lại khá rõ ràng: cuộc sống của cả hai đều tràn đầy những thất vọng. Nếu như những vấn đề của mình xuất phát từ chính bản thân thì cô bạn của mình lại có những vấn đề nghiêm trọng với bố mẹ. Cũng như mình, kỉ niệm với bố mẹ ở những tuổi tiểu học của bạn rất đẹp và đáng nhớ, rồi mọi thứ thay đổi kể từ khi bạn ấy bước vào cấp hai và em gái của bạn ra đời.

Bạn ấy dường như bị ngó lơ trong gia đình và liên tục xảy ra mâu thuẫn với những người thân. Mỗi câu chuyện bạn kể ra đều rất dài và chứa trong nó nỗi buồn và sự bất lực. Nhiều lần, bạn ấy nói muốn tự tử, và những lần như thế, mình lại ở bên để an ủi và lắng nghe, cốt để thuyết phục bạn từ bỏ ý nghĩ tự tử đáng sợ.

Chềnh Hưng Phát và các sinh viên trong Năm học Đồng kiến tạo

Việc chia sẻ tâm sự với nhau khiến cả hai gắn bó, mình cảm thấy ít nhất mình có thể giúp ích và trở thành người quan trọng với một ai đó. Những ngày đó, nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tụi mình bàn đến những gì mỗi người muốn làm trong tương lai – cuộc sống ở hiện tại khiến cho tụi mình không còn quá tin tưởng vào những thứ mờ ảo của sau này. Thậm chí mình từng nghĩ mục tiêu lớn nhất trong cuộc sống khi đó là ngăn cho cô bạn thân không tự tử vì bế tắc!

III. Thay đổi một cuộc đời với mình thời gian đó là chuyện chẳng thể nào, hoặc nếu làm được hẳn phải cần một nỗ lực tự thân thật lớn và một điều kiện bên ngoài thật hoàn hảo. Vì thế, mình không thể ngờ cuộc đời mình đã thay đổi chỉ nhờ một con chuột cảnh bé xíu và một quyển sách bán ế.

Một ngày hè năm lớp 7, mẹ mang về cho mình một con chuột Hamster cảnh. Mình đã rất phấn khích khi lần đầu tiên sở hữu một con thú cưng dễ thương. Mình đã chăm sóc, làm bạn với nó và ở bên nó suốt cả mùa hè. Nhưng khi năm học mới đến, con chuột của mình nhanh chóng bị xếp xó. Mải mê vật lộn với nỗi thất vọng bản thân càng ngày càng lớn, mình chìm đắm trong cảm giác mọi việc không đi đến đâu.

Mình bỏ bê không chăm sóc con chuột, không tắm cho nó, không chơi cùng nó, ngày ngày chỉ bỏ đồ ăn vào lồng mỗi sáng rồi đi, đến khi về cũng chẳng buồn ngó tới. May sao, thù, hận, yêu, ghét là những cảm xúc mà động vật không có – thứ duy nhất mà chúng sở hữu là sự trung thành. Dẫu mình có đối xử tệ với nó thế nào, mỗi khi mình đưa tay vào lồng, con chuột nhỏ sẽ bò tới và nằm gọn trong tay mình, chờ được vuốt ve. Nó trở nên là người bạn thân thiết, một niềm an ủi trong những ngày bạn bè vẫn chòng ghẹo và trong game thì gặp toàn những kẻ khiến mình thù hằn.

Nhưng sự bê bối có giá của nó. Thiếu chăm chút nên con chuột Hamster bị bệnh và có một khối u dưới cằm. Mẹ đã cực kì hoảng sợ và ngay lập tức ép buộc mình phải thả nó vào rừng, mặc cho mình giải thích và cầu xin giữ lại. Nó là một con chuột cảnh được nuôi trong chuồng, thả nó vào rừng chẳng khác gì giết nó. Nhưng xung quanh thị xã không có một tiệm thú y, và bệnh của con chuột có thể sẽ lây sang cho mình nếu tiếp tục giữ nó lại. Vì thế, dù đau lòng, mình vẫn phải thả nó vào rừng.

Chứng kiến những bước chân hậu đậu của con chuột cảnh khi lần đầu tiên nó phải băng qua một bụi cỏ dại khiến mình bật khóc. Mình biết nó sẽ không sống nổi, có thể nó sẽ chết vì đói, đó là cách chết nhẹ nhàng nhất, nhưng có thể nó sẽ bị mắc mưa và chết vì lạnh, hay tệ nhất là một con mèo hung ác nào đó sẽ bắt được và ăn nó, mình chẳng bao giờ biết được, chính vì thế mà mình khóc.

Câu chuyện với con chuột Hamster đã trở thành nguồn cảm hứng cho đề bài tập làm văn kể về con vật yêu thích năm học lớp 9 của mình. Học văn thời phổ thông không thể thiếu được một cuốn văn mẫu khi làm bài, nhưng đó là bài văn đầu tiên mình viết không theo một khuôn phép nào, một bài viết hoàn toàn theo cảm xúc. Ngạc nhiên thay, bài viết gây ấn tượng với cô giáo dạy Văn và cô đã khuyến khích mình theo đuổi việc viết lách một cách nghiêm túc.

Chềnh Hưng Phát làm tình nguyện viên tuyển sinh cho Đại học Fulbright

Sự khuyến khích của cô khiến mình có chút niềm tin. Mình viết nhiều hơn, càng dấn thân vào việc viết lách mình càng gắn bó. Nó như một cách bộc lộ cảm xúc, trải lòng những suy nghĩ. Cứ thế hết cấp hai rồi sang cấp ba một lần mình tình cờ nghịch ngợm viết lách, sáng tác một bài thơ để chọc cô giáo dạy Văn. Cô đọc được không bắt phạt mà lại đem gửi đăng trong tạp chí cuối năm của trường. Bài thơ khiến các thầy cô giáo khác chú ý và nó vô tình mở ra cơ hội cho mình khi được tham gia sân chơi Văn học của trường.

Đây chính là lần thứ hai mình diễn thuyết, cách 4 năm kể từ lần đầu thi Hùng biện Tiếng Anh mình đã run như cầy sấy với chỉ vài chục người làm khán giả, giờ thì mình phải nói trước mặt hơn hàng trăm học sinh. May mắn là mình có những người thầy và bạn bè thân thiện, sẵn sàng chỉ dẫn mình cách để làm chủ sân khấu, và hôm diễn ra sân chơi, mình vẫn run, nhưng mình đã làm chủ được giọng nói, cử chỉ và thể hiện một phần thuyết trình ấn tượng.

Từ sân chơi Văn học, mình tiếp tục được chọn tham gia sân chơi tiếng Anh. Với chút uy tín, mình được chọn làm MC dẫn chương trình cho sân chơi Tin học của trường. Bước này qua bước khác, mình dần đẩy lùi những mặc cảm trong quá khứ và trưởng thành hơn qua những sân chơi, cuộc thi.

Trong quá trình này, đồng hành với mình còn có một cuốn sách với tựa đề “Dám nghĩ lớn”. Mình mua cuốn sách không lâu sau khi phải thả con chuột Hamster vào rừng. Lần đầu mình nhìn thấy quyển “Dám nghĩ lớn” chính là ở trong kệ sách thanh lý hàng tồn kho của hiệu sách gần trường.

Giở ra trang đầu, mình rất ấn tượng với dòng chữ viết sự khác biệt giữa gã bán hàng bình thường và một doanh nhân kiếm bộn tiền chỉ nằm ở suy nghĩ, bạn nghĩ càng lớn thì bạn sẽ đạt được những thành tựu càng đáng nể. Mình đã rất tò mò với việc chỉ thay đổi suy nghĩ có thể tạo nên khác biệt nên đã nài nỉ xin mẹ mua cuốn sách giảm giá đó.

Cuốn sách đã không thay đổi mình ngay lập tức, thật ra do mình đã không đọc nó một cách nghiêm chỉnh, liên tục bỏ dở, không tập trung, và mỗi lúc đọc thấy chán thì bỏ đi chơi game. Cuối cùng sau hai năm mình mới đọc xong cuốn sách. Mình đã rất tự hào vì đọc hết một cuốn sách như vậy, nhưng thực chất những gì mình nhớ được lại chỉ có duy nhất một hình ảnh: một kẻ đứng trên ván nhảy của hồ bơi, chừng nào đứng trên cái ván đó thì chừng đó anh ta còn sợ, chỉ khi thực hiện cú nhảy mới khiến nỗi sợ biến mất và đưa anh tới làn nước mát dễ chịu.

Nhưng chính hình ảnh đó đã giúp cho mình có đủ can đảm để sống một cuộc đời trọn vẹn hơn. Đã có nhiều cơ hội đến trong quá khứ nhưng mình không biết nắm bắt, và cứ lần này rồi lần nữa tự nhủ “thôi thì để lần tới”. Mình sợ, mình đứng trên ván nhưng không bao giờ mình nhảy, vì thế mà không bao giờ mình biết nước ở dưới kia như thế nào. Kể từ khi đọc cuốn sách “Dám nghĩ lớn” hơn 500 trang và, khiêm tốn thay, chỉ rút ra được lời khuyên là “hãy nhảy đi”, mình đã thực sự thay đổi.

Như đã kể ở trên, mình đã từng thuyết trình thất bại, bởi thế mình sợ thuyết trình, nhưng rồi lại có thể tham gia sân chơi Văn học của trường, bởi vì mình đã quyết định là phải nhảy. Mình mặc cảm, tự ti với ngoại hình nhưng lại dám xuất hiện trên sân khấu trước hàng trăm người, bởi vì mình đã quyết định là phải nhảy. Một người rất sợ bị chú ý, rất sợ bị trêu chọc nhưng lại dám tham gia các cuộc thi, làm MC cho các sân chơi bởi vì cuối cùng mình đã nhảy, đã dẹp bỏ mọi nỗi sợ bằng hành động nhỏ nhoi mà dứt khoát, và giờ thì mình đã biết nước ở phía dưới có cảm giác ra sao.

Giống như hiệu ứng cánh bướm, con chuột Hamster được mẹ mua về và cuốn sách được thanh lý ngày nào đã kích khởi cho một chuỗi những thay đổi của đời mình, để giờ mình đang sống trong một cuộc đời thoải mái hơn, trọn vẹn hơn. Những trò bắt nạt và trêu chọc của chúng bạn đã là quá khứ – mình có thể cười khi kể về chúng. Nếu bạn hỏi phép màu nào đã giúp mình, thì đó là một con chuột như hàng ngàn con chuột và một quyển sách như bao quyển sách.

Ở Fulbright, một điều mình trân quý ở môi trường học tập này đó là bạn không chỉ học cho bản thân, lo cho riêng mình mà còn hoà mình vào một cộng đồng mà ở đó mọi người học tập giúp đỡ lẫn nhau.

IV. Năm 18 tuổi, sự bế tắc, chán nản dường như quay trở lại. Nhưng lần này, áp lực đến từ việc học tập để chuẩn bị cho kì thì THPT Quốc Gia, để cố gắng có tên trong những trường đại học “lấy điểm cao nhất mà chưa chắc là tốt nhất”. Tuy nhiên, mình không có ý định học đại học và muốn dành ra một năm “gap year”. Mình không xác định được mình muốn gì, học gì và làm thế nào biết được con đường tương lai.

Mình đã trải qua những ngày đi học, không nghĩ nhiều về mọi thứ trước mắt và buông trôi. Tình cờ làm sao, khi ấy người bạn thân của mình đã nói về một trường đại học quốc tế sắp mở gần đây, “Tên là gì ấy nhở, ờ, cái gì mà tỏa sáng rực rỡ ấy, à, ‘Fulbright’!” và cậu ấy khuyên mình hãy thử dự tuyển và may mắn thay mình đã trúng tuyển. Trở thành sinh viên Năm học Đồng kiến tạo của Đại học Fulbright như cái duyên đúng lúc, một năm học mà mình đã có cơ hội để sai lầm, để lạc lối và trưởng thành từ những vấn đề của cuộc sống sinh viên mà mình chập chững bước vào.

Nhưng, sai lầm lớn nhất của mình đó là đã làm lãng phí Năm học Đồng kiến tạo. Sai lầm đến từ việc mình đã trở nên quá kiêu ngạo, mà thực sự thì, mình có lí do để kiêu ngạo như vậy. Đậu vào một trường quốc tế như Fulbright là một chuyện cỡ thần đồng giáng thế ở thị xã của mình, vậy nên những đứa trẻ hàng xóm coi mình như thần tượng và người lớn thì càng ao ước tụi nhỏ sau này cũng được như vậy.

Tuy nhiên, bạn sẽ nhận ra ngay thôi sự lố bịch của một kẻ kiêu ngạo. Sống cuộc đời của một kẻ kiêu ngạo giống như trở thành nhân vật chính trong một bộ hài kịch châm biếm: Một người cứ nghĩ bản thân đỉnh lắm, hơn người khác nhiều lắm trong khi bị người khác vượt mặt lúc nào không hay. Mình đã mặc kệ và hài lòng với những gì mình đã có, khước từ và để lãng phí những cơ hội phát triển bản thân.

Ngày cuối cùng của Năm học Đồng kiến tạo cũng đến. Các bạn xung quanh mình ôn lại những gì đã trải qua, nhìn lại bản thân đã phát triển như thế nào. Riêng mình khi nhìn lại, chỉ thấy bản thân một năm qua chẳng làm gì ngoài việc bĩu môi trước những cơ hội.

Đêm hôm đó, trong khi các bạn khác ăn mừng kết thúc của một năm học tuyệt vời, mình tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Trưởng thành là khi bạn có thể tự nhận ra và kiểm điểm mình, Tiến sĩ Andrew Harold Bellisari, một giảng viên sáng lập của trường, đã nói với mình như thế trong lá thư trả lời của thầy. Trước đó, mình đã gửi thầy một email kể lại toàn bộ lỗi lầm và nỗi hối hận của mình và mong thầy có thể cho mình một lời khuyên.

Thầy cũng nói thêm rằng, phát triển và trở thành một con người mà mình không mong muốn là điều xảy với cả “những người xuất sắc nhất trong chúng ta”, quan trọng chính là mình nhận thức được vì sao và làm thế nào mà điều đó diễn ra, mà nhận thức này thì không thể ngộ ra dễ dàng.

Chềnh Hưng Phát trong Lễ Khai giảng Năm học Đồng kiến tạo

Mình đã lãng phí Năm học Đồng kiến tạo vì sự kiêu căng thiếu suy nghĩ của bản thân – đó là một lỗi lầm không thể bao biện. Tuy nhiên, điều quan trọng là mình đã học được gì và sẽ làm gì để sự lãng phí đó không phải là vô nghĩa. Mình bắt đầu thay đổi, trước hết là bằng việc chọn một thái độ sống tốt hơn. Nhớ lại những năm cấp hai đầy khó khăn, mọi rắc rối của mình đều bắt nguồn từ sự mong mỏi muốn thể hiện bản thân.

Nỗi hoài vọng muốn được làm người quan trọng lắm lúc lại dẫn đến thất vọng và nhấn chìm đời mình trong tăm tối. Chính vì thế, mình không bao giờ muốn trở lại con đường đó lần nữa. Thay vì vậy, mình chọn làm một người bình thường và lấy niềm vui thông qua việc giúp đỡ người khác tỏa sáng. Mình từng nghe rằng ở khoảnh khắc trước khi nhắm mắt xuôi tay, người ta sẽ chỉ nhớ lại về những mối quan hệ của họ: họ đã là người con, người bạn, người yêu, người cha, người ông như thế nào, chứ không hề quan tâm bản thân đã nổi tiếng hay có nhiều tiền ra sao. Mình tin vào điều đó, và sẽ hành động dựa trên điều mình tin tưởng.

Ở Fulbright, một điều mình trân quý ở môi trường học tập này đó là bạn không chỉ học cho bản thân, lo cho riêng mình mà còn hoà mình vào một cộng đồng mà ở đó mọi người học tập giúp đỡ lẫn nhau. Lá thư viết cho thầy Andrew và lời hồi đáp của thầy đã giúp mình ngộ ra nhiều điều. Cuộc sống đôi khi không cần những mục tiêu to tát. Mình trở nên năng động, cầu tiến hơn, thích học hỏi và giúp đỡ mọi người hơn.

Những trải nghiệm cũng giúp mình ngộ ra rằng, mình không còn có nhu cầu phải đóng vai chính của sự kỳ vọng, không còn khát khao phải là một tâm điểm của sự hãnh diện, không lo lắng đến sự phán xét của người khác. Trong ý nghĩ đó, mình chạm đến cảm giác hiểu rõ điều mình muốn trong cuộc sống. Sống hạnh phúc là mục đích lớn nhất, bằng việc giúp đỡ mọi người bằng nhiệt thành trái tim, có thể từ những việc nhỏ nhất.

Mong bài viết này giúp ích được cho bạn.

Chềnh Hưng Phát – Class of 2023

Kết nối với chúng tôi

facebook

(English below) ASEAN SOCIAL IMPACT PROGRAM 2023 - VÌ MỘT “HÀNH TINH” KHỎE MẠNH HƠN Chương trình ASEAN Social Impact Program 2023 - ASIP (Tác động xã hội ASEAN) đã chính thức khép lại với phần trình bày ý tưởng của các đội thi. Trước ban giám khảo và các nhà tài trợ tài năng...

image

(English below) ✨ LỜI CHÚC NĂM GIÁP THÌN 2024 ✨ Bước sang thềm năm mới Giáp Thìn, Đại học Fulbright Việt Nam xin được gửi đến mọi nhà lời chúc tốt đẹp nhất 🐉 Với trái tim tràn đầy hy vọng hoà cùng niềm vui đầu năm, chúng tôi vô cùng trân trọng sự tin tưởng và hỗ trợ vô giá Fulbright nhận được trong hành trình vừa qua, là động lực hướng đến những điều tuyệt vời sẽ tiếp nối trong năm nay 🌟 Nhân dịp năm Rồng, Fulbright xin kính chúc vạn sự hanh thông, mọi niềm mong thành hiện thực 🌟 --- ✨ HAPPY LUNAR NEW YEAR 2024 ✨ As we step into New Year, the Year of the Dragon, Fulbright University Vietnam would like to extend our best wishes to everyone 🐉 With hearts filled with hope and joy as we embark on the new year, we deeply appreciate the invaluable trust and support Fulbright has received on our journey thus far, serving as motivation towards the wonderful things that will continue in the year ahead 🌟 As the Dragon's year unfolds its tale, Fulbright extends wishes, setting sail. Prosperity's breeze, in every gale, May dreams come true, without fail 🌟

Trang web này sử dụng cookies để cung cấp trải nghiệm người dùng tốt hơn.

Các cookies cần thiết (Essential Cookies) được mặc định và là cơ sở để trang web hoạt động chính xác. Cookies phân tích (Analytics cookies) thu thập dữ liệu ẩn danh để cải thiện và theo dõi website. Cookies hiệu suất (Performance cookies) được sử dụng bởi bên thứ ba để tối ưu hóa các ứng dụng (như video và bản đồ) được tích hợp trong trang web của chúng tôi. Để chấp nhận tất cả cookies, vui lòng bấm vào 'Tôi chấp nhận.'

logo_footer